Lưu Diệu Vân
hắn bế xốc ôm bổng tôi bằng cả hai cánh tay
nhét vào chiếc bmw bóng loáng
cởi dây an toàn đã được tự động thắt chặt
cắn mạnh bả vai trái
cười mãn nguyện đáp trả cái gật đầu phục tùng ngoan ngoãn
bảo chúng ta đi ăn hamburger và khoai chiên
ba phút mở màn dị dạng của cuộc hẹn đầu tiên.
bề mặt chúng tôi là một tương phản hoàn toàn
sơ mi đen nhàu nát – váy lụa trắng phẳng suốt
lọn bồng bềnh óng mượt – sợi nâu thẳng cháy nắng
hắn ăn nhanh quả quyết
tôi mò mẫm từng miếng biếng lười
giọng hắn vênh vang dội lại từ những khối bóng không khí li ti
tôi ỡm ờ lửng lơ trong bao bọc yên lặng
hắn kéo bàn tay muối mặn ép vào ngực
nghe như có tiếng khóc ấm ức trong tĩnh mạch hiu quạnh
hắn hậm hực thề sẽ bóp chết âm thanh kích động đó nội trong đêm nay
một cách triệt để.
sự đối nghịch giữa chúng ta cũng chẳng có gì là đáng kể!
sau bữa ăn đặc cách
tôi giật lấy chiếc chìa khóa phòng khách sạn
dấu mặt thấm đẫm phía sau tia nhìn đắc thắng
từ phản đối hoảng loạn đến tán thành hân hoan
khi tôi thấy rõ rệt ánh mắt người dịu dàng hệt giấc mơ màu mây sáng
trong nhãn cầu ngơ ngác của hắn.
hương tàn.
nến tắt.
hôm nay tôi ăn mừng lễ kỷ niệm trong sự hiện diện vô biên của nỗi dịu dàng đã khuất
bằng giọng điệu thấu hiểu lỗ mãng từ một người điếc không quen.